Sống âm thầm
Mây hởi. làm ơn lấp
ánh trăng!
Làm cho dịu mắt đỡ
phải căng
Dễ vào giấc ngũ mà an
phận
Tới đâu thì tới chẳng
cọc cằn.
Nhưng gió đưa mây mãi
chốn nao
Đành lòng chờ đợi mặc
xốn xao
Chuyện đời mới, cũ
đưa đẩy đến
Âm thầm tôi, nó cứ
cào nhào.
Đã lâu nằm tưởng mãi
xa xôi
Một mình cô lẽ của
đơn côi
Chỉ có bạn thơ nguồn
hy vọng
Ghép sống thực hư để
vun bồi.
Đang mơ hay tỉnh giữa
trời khua
Rực hồng phía trước
việc đang đua
Nhanh mà chớp lấy vì
cơ hội
Nếu không thì phải
đợi tới mùa.
Tình nghĩa thân
thương rộng mở tâm
Việc làm dù nhỏ thỉnh
thoảng châm
Rúng động, xót đau
tùy hoàn cảnh
Tự dưng tin tưởng
sống âm thầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét