Ơn đời tặng cho
Năm mươi u tuổi bóng chiều
Tay, chân, xương khớp nghe kêu khác
thường
Việc làm nặng, nhẹ ráng nương
Có khi quá sức tỏ tường còn gân
Bảo hiểm y tế luôn cần
Đở phải tốn kém bớt phân u hoài
Mỗi ngày làm tính cái nhai
Ăn là để sống với vài mộng mơ
Đôi khi lẫn thẩn, ơ thờ
Tay làm, đầu nghĩ bâng quơ cái gì
Tỉnh lại nhìn việc qua đi
Tuổi già đã tới thôi thì tập quen
Mình mang thân phận thấp hèn
Có chi dùng đó không khen, chê nào
Không nghĩ bé, lớn, thấp, cao
Ngày qua nhắc nhở thuộc lào tiếp
giao
Thâm tâm bụng dạ thì thào
Làm suốt không để ngán ngao ê hề
Xong việc chớ có bỏ bê
Rảnh rỗi chăm sóc bộn bề xung
quanh
Thỉnh thoảng làm chuyện tốt lành
Giúp người khó khổ, mõng manh tình
người
Đủ chuyện ấy vậy vẫn tươi
Điềm đạm, đôn hậu, nói lời dịu êm
Trong từng ý nghĩ êm đềm
Bạn thơ xuất hiện góp thêm tinh
thần
Đâu cần lý giải, phân vân
Nối ráp tình tiết, nối vần thơ bay
Có không kiếp số an bày
Luống tuổi như thế dở, hay hởi
người ?
Thôi tùy cách nghĩ mỗi nơi
Có được như thế ơn đời tặng cho.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét